Trường An Hảo
Chương 1 : Hồn quy cố thổ
Người đăng: Wendy2608
Ngày đăng: 10:18 21-06-2025
.
Tháng hai đầu xuân, đất đóng băng vừa tan, chồi non sắp nhú, giá lạnh còn dai dẳng.
“Rào——” Một chậu nước lạnh dội xuống.
Cơn lạnh thấu xương như bàn tay vô hình, kéo mạnh mảnh hồn mơ hồ sắp rơi vào cõi vĩnh hằng trở về.
“Xem chừng như thật sự tắt thở rồi...”
“Thật là xui xẻo! Những lần trước dùng thuốc cũng liều lượng như vậy, sao đến lượt ả lại mất mạng! Tiền đặt cọc sáu mươi lạng bạc đã nhận rồi, tối nay biết tìm đâu ra người khác để giao!”
“Bốp!” Má đau nhói, nữ tử toàn thân ướt sũng bị ném vào góc tường, mắt nhắm nghiền khẽ nhíu mày.
“Khá lắm, con nhỏ này quả nhiên là giả chết!”
Mái tóc rối bù bị một bàn tay nắm chặt, nữ tử bản năng mở mắt ra, lập tức bị khuôn mặt dữ tợn đầy tàn nhang của một nam nhân trung niên lấp đầy tầm nhìn.
“Chưa chết thì dậy ngay cho ta!”
Cơn đau do tóc bị giật cùng tình thế bất lợi trước mắt khiến nữ tử không kịp nghĩ ngợi gì khác, bản năng cơ thể nhanh hơn suy nghĩ, khiến nàng vô thức vận hết sức đứng dậy giật mạnh cánh tay gã nam nhân, bẻ ngược lại đồng thời chân phải đá mạnh vào hạ bộ gã.
Động tác nhanh nhẹn, nhưng sức lực còn kém xa, chỉ thắng ở chỗ gã nam nhân hoàn toàn không phòng bị, chẳng hề ngờ tới nàng sẽ phản kháng, mà động tác lại nhanh đến thế —
Nhân khoảnh khắc ngắn ngủi thoát khỏi sự kìm kẹp của gã nam nhân, thiếu nữ nhận thấy cơ thể có điều bất ổn, ánh mắt nhanh chóng quét qua xung quanh, lùi một bước, mũi chân trái khẽ đá, con dao găm trên đống bao tải bay lên, nàng vững vàng đưa tay đón lấy, nắm ngang trước người.
“...Đồ chó má, dám cả gan bằng trời à!”
Gã nam nhân vừa giận dữ vừa kinh ngạc.
Cô nương nhỏ này rõ ràng vốn nhút nhát yếu đuối, suốt đường chỉ biết khóc lóc van xin gã tha mạng cho mình về nhà, hễ gã rút dao ra là lại sợ đến mức không thốt nên lời - vậy mà giờ đây một kẻ vô dụng như thế lại dám cầm dao chĩa về phía gã!
Nữ nhân phía sau lưng gã nam nhân cũng giật mình, vô cùng tức giận trước sự "không ngoan ngoãn" của thiếu nữ, miệng lẩm bẩm chửi rủa rồi bước đến bên cạnh gã nam nhân mới nhìn rõ khuôn mặt thật sự của nàng.
Gã nam nhân là kẻ mang thiếu nữ về, lúc lôi từ bao tải ra đã thấy nàng trong trạng thái hôn mê bất tỉnh, tuy có thể nhận ra nàng sở hữu nhan sắc xinh đẹp nhưng hoàn toàn thiếu sinh khí.
Lúc này, có thể thấy thiếu nữ áo quần ướt sũng, mái tóc đen xõa nửa chừng, sau những ngày dài chịu đựng sự vất vả và kinh hãi, khuôn mặt không chút hồng hào nhưng lại càng thêm phần yêu kiều tựa tiên nữ giáng trần.
Đặc biệt là đôi mắt ấy, trong vắt mà lạnh lùng, đồng tử đen thẫm sâu thẳm, tựa như mặt hồ mùa đông ẩn chứa điều gì huyền bí khó lường, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.
Trong khoảnh khắc này, nữ nhân chỉ cảm nhận được một điều - khuôn mặt này... giá trăm lượng bạc vẫn là quá rẻ!
Rồi bà ta lại cảm thấy vô cùng may mắn, thật tốt là ả ta chưa chết! Nếu không thì trăm lượng bạc này đúng là ném xuống sông xuống biển mất!
Thấy thiếu nữ cầm dao tay run rẩy, nữ nhân không chút sợ hãi mànhếch mép cười: "Đến chỗ này rồi mà không biết điều thì chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu, cô nương, ta khuyên cô đừng tự chuốc khổ vào thân!"
Giọng nữ nhân the thé đầy đe dọa, nghe vào tai thiếu nữ càng thêm chói tai.
Ngay sau đó, một chiếc ghế gỗ bên chân thiếu nữ bay vút ra, đập thẳng vào đầu gối nữ nhân đang tiến lại gần.
Nữ nhân đau đớn kêu một tiếng, đầu gối mềm nhũn, ngã sấp xuống đất.
"Con nhỏ khốn kiếp này!" gã nam nhân tức giận đến cực điểm, không kịp suy nghĩ nhiều, vung cây gỗ bên cạnh lên.
Nhưng thiếu nữ đã nhanh hơn một bước tấn công gã, như một con sói nhỏ lao tới, dồn hết sức lực đè gã ngã xuống đất, một chân gối chặt lấy cổ gã.
Dù nam nhân có sức mạnh đến đâu, khi bị khống chế trúng huyệt yếu cũng không thể đứng dậy ngay được. Vừa định đưa tay đẩy thiếu nữ ra, bàn tay đó đã bị con dao găm trong tay nàng đâm xuyên qua, cắm chặt xuống đất.
Nữ nhân kia chợt tỉnh ngộ, vừa bò dậy định xông tới thì thiếu nữ đã nhanh như chớp rút con dao găm dính máu ra, ném như tên bắn, tựa như có mắt, chính xác đâm trúng hốc mắt bà ta.
“Á!”
Nữ nhân gào thét đau đớn, ôm lấy hốc mắt chảy máu ngã vật xuống đất.
Gã nam nhân bị đè cổ quá lâu ngạt thở, hai mắt trợn ngược rồi ngất đi.
Thiếu nữ gần như đã kiệt sức mới buông gã nam nhân ra, nghiêng người ngồi xuống đất, nhặt chiếc túi vải rơi bên cạnh gã, đồng thời ngước mắt nhìn ra cửa.
Bên ngoài căn phòng nhỏ, một cậu bé đang đứng sững với vẻ mặt kinh ngạc.
"Đây là cha ngươi à?" Thiếu nữ lên tiếng, giọng yếu ớt nhưng đều đều không chút xúc cảm.
Cậu bé khoảng mười một mười hai tuổi liếc nhìn gã nam nhân bất tỉnh bên cạnh nàng, vội lắc đầu, ánh mắt tràn ngập sự hoang mang và sợ hãi.
"Đồ vô dụng, còn không mau trói ả ta lại! Nhanh đi mời lang y cho chúng ta! Mau mời lang y đến!" Nữ nhân mắt chảy máu bên cạnh hét lên the thé.
Cậu bé lộ vẻ dao động hoang mang.
Thiếu nữ nhìn cậu: "Muốn đánh nhau với ta không?"
Lời nói của thiếu nữ khiến cậu bé đưa ra quyết định, nét mặt không còn do dự, chỉ lắc đầu càng nhanh hơn.
"Còn ai nữa không?" Thiếu nữ bước qua cậu, nhìn ra sân tuy nhỏ nhưng chất đầy quan tài.
Dù là ban ngày, nhưng cổng viện đã được cài then chặt từ bên trong.
Cậu bé lại lắc đầu.
"Ta trói ngươi, hoặc ngươi trói họ." Thiếu nữ nói ngắn gọn rõ ràng, đưa ra hai lựa chọn.
Thấy nàng đứng dậy, cậu bé không dám chậm trễ, vội vàng bước tới lấy dây thừng, trói gã nam nhân đã ngất trước.
“Đồ vô ơn bạc nghĩa! Xem bà không đánh chết mày!”
Nữ nhân chửi mắng, một tay nhịn đau run rẩy che mắt, tay kia nhặt cây gỗ bên cạnh.
Vẻ mặt cậu bé co rúm lại theo bản năng.
"Bảo ả im đi." Thiếu nữ ném túi vải trong tay về phía trước.
Rõ ràng cậu bé cũng biết rõ trong đó là thứ gì, liều mình tiến lên lập tức rắc về phía nữ nhân.
Trước mắt nữ nhân chỉ thấy một màu đỏ máu, hoảng loạn không kịp phòng bị, hít phải mấy hơi thuốc mê rồi bất lực ngã xuống đất.
Cậu bé trói nữ nhân xong, lại rất chu đáo dùng hết sức kéo cả hai người vào góc tường cho khỏi vướng chân.
Làm xong mọi việc, cậu lén ngước mắt, ánh nhìn tìm thấy bóng lưng thiếu nữ trước bàn trà.
Nàng đang...Ăn gà nướng?
Cậu bé ngạc nhiên nhìn đống xương gà quay còn lại sau khi thiếu nữ nhanh chóng ăn hết nửa con.
Nàng nhẹ nhàng lấy chiếc khăn bông bên cạnh lau tay.
Nàng không cảm thấy đói.
Nhưng lúc này quá yếu ớt, bản năng trong cơ thể khiến nàng chọn cách ăn uống để hồi phục sức lực.
Nàng quay người, ánh mắt liếc nhìn khắp căn phòng một lượt rồi bước chân ra khỏi gian nhà chính.
Trong sân có mấy cỗ quan tài vừa mới đóng xong, nàng chọn một chiếc vừa mắt, bước lên chiếc ghế dài bên cạnh rồi chui vào trong quan tài, nằm xuống.
Ừ, vừa vặn với dáng người nàng.
Thiếu nữ nhắm mắt lại, có vẻ hài lòng.
Chỉ là không ngờ, chết đi một lần rồi mà sau khi chết vẫn còn bao nhiêu phiền phức chồng chất.
Rốt cuộc, quan tài vẫn phải tự mình bước vào, đến một tên quỷ sai tử tế cũng không có, mọi thứ đều dựa vào tự giác - may mà nàng vốn có khả năng tự quản lý mạnh mẽ. Nhưng quy trình làm việc của âm phủ kiểu này quả thực hơi qua loa đối với ma quỷ.
Cậu bé chứng kiến quá trình kỳ lạ khi nàng bước vào quan tài và nằm xuống: "..."
Thiếu nữ trong quan tài nhanh chóng bị nhấn chìm bởi cảm giác mệt mỏi khủng khiếp, khiến nàng chìm vào giấc ngủ sâu.
Khi mở mắt trở lại, tầm mắt nàng tràn ngập ánh hoàng hôn, trời đã xế chiều.
Thiếu nữ trong quan tài từ từ ngồi dậy, nhìn mọi thứ trước mắt, không khỏi chìm vào suy tư.
Sau một giấc ngủ, thể lực được phục hồi, nhận thức về các bộ phận trên cơ thể trở nên rõ ràng hơn và đầu óc cũng dần tỉnh táo lại.
Đây không phải là ảo giác sau khi chết.
Nhưng rõ ràng nàng đã chết, chết kỹ không thể cứu được.
Nàng vô thức đưa tay lên cổ, nơi không hề có vết thương nào.
“Sao lại thế này...”
Giọng nói không phải của mình.
Nàng đưa hai tay ra ngắm nhìn dưới ánh hoàng hôn.
Đôi bàn tay này dù có vết thương nhưng quá mảnh mai yếu ớt, cũng không phải của nàng.
Thiếu nữ từ từ đứng dậy, đứng trong quan tài đón lấy ánh hoàng hôn, nhìn về phía tất cả những thứ chân thực xung quanh.
Một cây cổ thụ ở góc tường, nở vài đóa đào lác đác.
Là mùa xuân.
Mà nàng đã chết trong một trận tuyết lớn giữa tháng chạp.
Khi chết, nàng nhìn về hướng quê hương.
Và bây giờ—
Hình như, nàng thực sự đã trở về.
Thiếu nữ thu tầm mắt, lại nhìn xuống đôi bàn tay xa lạ.
Vậy là... nàng mượn xác người khác để hồi sinh?
Không kịp để thiếu nữ suy nghĩ thêm điều gì khác, tiếng bước chân nhẹ nhàng phía sau khiến nàng cảnh giác quay đầu nhìn lại.
Trước đó chỉ coi mọi thứ trước mắt là ảo ảnh phi thực tế sau khi chết, chỉ ứng phó theo bản năng mà không tìm hiểu sâu, nhưng bây giờ đã khác rồi –
Vẫn là cậu bé đó.
Lúc này cậu ta run rẩy đứng dưới bậc thềm, nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ lạ như đang nhìn một thứ không thuộc về thế gian này - dù sự thật đúng là như vậy.
"Ngươi có nhận ra ta không?" Thiếu nữ hỏi.
Cậu bé lắc đầu ngay lập tức không cần suy nghĩ.
Không nhận được câu trả lời, thiếu nữ rời khỏi quan tài, bước lên chiếc ghế dài rồi nhảy xuống.
Thấy nàng quay người hướng về phía cổng sân, khuôn mặt cậu bé giằng co trong chốc lát rồi nhanh chóng đuổi theo, giơ tay chặn trước mặt nàng, ánh mắt đầy ngăn cản lắc đầu.
"Không... không được đi!" Cậu hét lên vội vã.
“Hóa ra ngươi không phải là người câm.”
“Không, không phải..." Cậu bé vẻ mặt phức tạp và lo lắng: "Cô không được đi!”
Thiếu nữ không biểu lộ cảm xúc: "Ta không thích đánh trẻ con."
“...Không phải vậy!" Cậu bé chỉ về phía cánh cửa gỗ đóng chặt, hạ giọng xuống, đôi mắt to tràn ngập bất an: "Bên ngoài... toàn là!”
“Toàn là—" Thiếu nữ nhìn cậu: "Toàn là gì?”
.
Bình luận truyện